Đạo diễn: Jason Reitman
Diễn viên: Jennifer Garner, Ellen Page, Michael Cera, Jason Bateman, Allison Janney
Sản xuất: Fox Searchlight Pictures
Kịch bản: Diablo Cody
Thể loại: Hài, Tâm lý
Xuất bản: 2007
Độ dài: 96 phút
Soundtrack
Không có siêu sao, nhưng Juno dễ dàng lọt vào top 10 bảng doanh thu Bắc Mỹ. Không chỉ ăn khách, phim còn nhận được khá nhiều giải thưởng và được bình chọn là 10 bộ phim đáng xem nhất của năm 2007.
4 đề cử Oscar được chia cho Phim hay nhất, Diễn viên chính xuất sắc, Đạo diễn xuất sắc và Kịch bản gốc xuất sắc. Chỉ sau 20 ngày ra mắt, phim đã bù được số ngân quỹ bỏ ra: 6,5 triệu USD. Đến giờ, phim đạt doanh thu gấp 18 lần vốn, chỉ tính riêng thị trường Bắc Mỹ.
Ban đầu, bộ phim được đặt tên là Junebug, nhưng sau đó được đổi thành Juno vì êkíp sản xuất lo sợ nó dễ bị nhầm lẫn với tác phẩm cùng tên của Amy Adams, đã ra mắt vào năm 2005.
Trong phim, nhân vật Juno sử dụng chiếc điện thoại mang hình bánh hamburger nhìn rất teen. Thực tế, nó là món đồ yêu thích của nhà biên kịch Diablo Cody. Vốn là tác phẩm đầu tay của Cody, nên cô thể hiện khá nhiều "bản sắc" của mình qua kịch bản. Chẳng hạn như khi Juno tìm kiếm ứng cử viên làm cha mẹ của đứa bé mà cô mang bầu, cô nói sẽ tìm ai đó "tuyệt như nhà thiết kế đồ họa". Thực tế là cả cha của Ellen và chồng cũ của Cody đều làm nghề này.
Juno (Ellen Page) là một cô gái 16 tuổi khá đặc biệt bởi sự chín chắn và thông minh hơn hẳn các bạn cùng lứa. Một ngày kia, cô phát hiện mình có thai với cậu bạn thân Paulie Bleeker (Michael Cera) sau một lần hai người thử "tìm hiểu về sex". Ban đầu Juno cũng sợ hãi và tính đến chuyện nạo thai, nhưng mọi ngả đường dẫn đến chuyện đó dường như không mấy thuận lợi. Ngay trước bệnh viện nơi cô định phá thai là tấm biển kêu gọi mọi người "Hãy để trẻ em được sinh ra". Tiếp theo, cô lễ tân tiếp Juno với thái độ lạnh lùng và điểm quan trọng nhất là bào thai đã có ngón tay. Vậy là Juno quyết định sẽ sinh đứa bé rồi sau đó sẽ cho người khác làm con nuôi. Để thực hiện được điều này, cô sẽ phải công bố chuyện hệ trọng cho bố (J.K. Simmons).
Trái ngược với lo lắng của Juno, cha và mẹ kế của cô có phần thông cảm hơn là trách móc. Cha cô thậm chí còn trợ giúp con gái bằng việc hộ tống cô đến nhà gia đình nhận nuôi trẻ (Juno đọc được quảng cáo của họ trên một tờ báo). Được gia đình quan tâm, chia sẻ, nhưng Juno vẫn phải đối mặt với những ánh mắt tò mò của bạn bè ở trường, lớp. Cô tỏ ra dũng cảm và người lớn hơn bao giờ hết khi không để sự nghi ngại của bạn bè làm ảnh hưởng đến mình.
Ngày sinh baby đến gần, tưởng như mọi việc đã được sắp xếp ổn định đâu vào đấy thì đột nhiên, ông chồng của gia đình nhận nuôi con Juno chạy làng. Vốn là một nhạc sĩ, anh ta chỉ muốn dành tất cả thời gian cho nghệ thuật, bay bổng với các ý tưởng sáng tác. Khỏi phải nói, Juno thất vọng đến nhường nào. Vậy cô sẽ xử lý ra sao, với gia đình nhận nuôi bé, với cậu bạn trai đã cùng cô thử cảm giác người lớn, với sinh linh bé bỏng?
Với cốt truyện khá đặc biệt, Juno nhận 4 đề cử Oscar, trong đó có một danh hiệu Diễn viên chính xuất sắc cho Ellen Page. Tuy không đoạt giải, Ellen vẫn vô cùng thích thú: "Thật tuyệt vời, đúng là một món quà mê ly. Lúc đầu tôi cũng lo ngại lắm vì nhân vật chính quá đặc biệt, một cô gái thông minh và già dặn, tôi đã qua tuổi 16 khá lâu nhưng ngôn ngữ của tuổi teen thì vẫn nhớ. Sau vai diễn trong Dị nhân 3, tôi được khán giả nhớ tên rất nhiều, và đến Juno thì dường như, tôi đã có chỗ đứng trong lòng công chúng".
(Nguồn: Phimanh)
No comments:
Post a Comment