
Lang thang tìm được 1 link nhạc Giáng sinh, share cùng mọi người:
A Garritan Community
Shop bán đĩa DVD, Game
Từng bước thiết lập chủ quyền trên thực tế dù không có cơ sở pháp lý
| “Diều hâu: [từ dùng chỉ] đối tượng ủng hộ giải pháp chiến tranh và các chính sách hướng tới chiến tranh" – Từ điển trực tuyến Merriam-Webster |
Tham vọng của Trung Quốc trên biển Đông từ lâu đã là một lá bài ngửa. Từ năm 1947, họ đã xuất bản bản đồ địa giới và hải giới Trung Quốc trên Biển Đông với 11 “đường viền gạch nối). Từ 1953 trở lại đây thì 2 đường viền gạch nối trên Vịnh Bắc Bộ đã bị xóa đi, để lại bản đồ chính thức của Trung Quốc với 9 đường gạch nối (hình chữ U hay hình lưỡi bò)[1].
| Vài nét về tác giả bài viết |
| Tác giả bài viết là Tiến sĩ kinh tế học Dự Trần, chuyên nghiên cứu về tương tác chiến lược trong kinh doanh và chính trị. Ông tốt nghiệp từ Đại học tổng hợp Texas-Austin và hiện đang làm chuyên gia tư vấn kinh tế tại ERS Group Inc - một tập đoàn chuyên tư vấn cho Chính phủ Mỹ và các đại công ty trong nhóm Fortune 500 trong các vấn đề liên quan tới cạnh tranh, lao động, tài chính, đầu tư và năng lượng. Ông cũng là cố vấn cho Quỹ Nghiên cứu Biển Đông. Quỹ này được thành lập năm 2007. |
Theo Zou Keyuan thuộc ĐHQG Singapore thì các đường viền này không nhất thiết phản ánh quan điểm ban đầu của Trung Quốc về lãnh hải của nước này. Tuy nhiên, với việc Trung Quốc phản ứng quyết liệt trước các động thái khai thác dầu khí của Việt Nam ở vùng Tư Chính – Vũng Mây và bồn trũng Nam Côn Sơn thì có vẻ như tới giờ họ đã nghiễm nhiên coi toàn bộ diện tích mặt biển gói bằng 9 đường viền gạch đứt là lãnh hải của họ.
Từ khoảng 20 năm đổ lại đây, họ đã sử dụng một công thức tổng hợp bao gồm (1) tấn công quân sự quy mô nhỏ (Việt Nam, 1988, Philippine, 1996, 1997), (2) đơn phương thăm dò và khai thác tài nguyên trên vùng tranh chấp, (3) đe dọa bằng vũ lực (đối với ngư dân) hoặc sức ép kinh tế (với các tập đoàn dầu khí quốc tế) nhằm ngăn chặn các đối thủ tiến hành khai thác tài nguyên trong vùng tranh chấp, (4) chia rẽ các đối thủ bằng kinh tế và ngoại giao, và (5) tuyên truyền về chủ quyền và thái độ cứng rắn của họ đối với vấn đề Biển Đông trên toàn thế giới.
Công thức này có mục tiêu hướng vào việc thiết lập chủ quyền trên thực tế (de-facto) trên vùng biển này. Đứng về phía Trung Quốc thì chiến lược này là tối ưu vì một mặt nó không biến Trung Quốc thành một gã đồ tể hiếu chiến, nhưng lại giúp họ từng bước lấy được Biển Đông trong khi tuyên bố chủ quyền của họ không hề có cơ sở pháp lý (de-jure). Đáng tiếc cho ASEAN là chiến lược này đang đạt được các thành quả ngoài sức mong đợi cho Trung Quốc.
Chiến lược diều hâu trên Biển Đông Trung Hoa
Cần nhớ rằng chiến lược diều hâu không chỉ được Trung Quốc sử dụng trên Biển Đông. Họ cũng đã từng sử dụng công thức này trong cuộc tranh chấp ở Biển Đông Trung Quốc (East China Sea) với Nhật Bản. Tuy nhiên, kết quả của nó lại không giống như thành tựu mà nó đưa lại trong cuộc tranh chấp trên Biển Đông.
Trong cuộc tranh chấp với Nhật, Trung Quốc cũng đơn phương tiến hành thăm dò/khai thác trên vùng biển tranh chấp bất chấp sự phản đối quyết liệt của Nhật. Họ cũng thường xuyên đưa tàu chiến và tàu ngầm tới vùng biển này để dằn mặt hải quân Nhật Bản. Căng thẳng diễn ra đỉnh điểm vào cuối 2003 và đầu 2004, tới mức chiến tranh tưởng như đã cận kề[2].

Từ tháng 8, 2003, chính phủ Trung Quốc đã ký xong các thỏa thuận khai thác với các công ty dầu khí Trung Quốc và nước ngoài như Royal Dutch/Shell và Unocal với trị giá lên tới nhiều tỉ Mỹ kim. Nhật lên tiếng phản đối vì cho rằng hoạt động khai thác này lấy cớ rằng rằng nó sẽ hút cạn nguồn dầu khí nằm sâu trong lòng biển thuộc về hải phận của Nhật. Trung Quốc bỏ ngoài tai phản ứng này của đối phương.
Trước động thái của Trung Quốc, Nhật đã quyết định trả đũa. Họ đã đưa tàu thăm dò tới vùng biển tranh chấp từ tháng 7, 2004 để chuẩn bị đơn phương thăm dò và khai thác. Đương nhiên Trung Quốc đã quyết liệt phản đối và coi hoạt động này là vi phạm chủ quyền. Tuy nhiên, các phản ứn chỉ dừng lại ở mức ngoại giao và kinh tế.
Khi cả hai bên đã bộc lộ thái độ sẵn sàng ăn miếng trả miếng, thì lối thoát duy nhất chỉ có thể là hợp tác khai thác – trừ khi họ sẵn sàng cho chiến tranh. Sau nhiều vòng đàm phán, tới tháng 6, 2008, Nhật và Trung Quốc đã đạt được thỏa thuận khai thác chung. Các khu vực khai thác chung được thỏa thuận đều nằm trên vùng giáp ranh giữa hải giới của hai nước, nhưng theo quan điểm của Nhật chứ không phải theo quan điểm của Trung Quốc (bản đồ 1).
Rõ ràng là trong thỏa thuận này, đường ranh giới do Trung Quốc vẽ không có chút giá trị nào. Nhật Bản có thể phải nhượng bộ ít nhiều đứng từ lập trường của họ (thí dụ về quy tắc ăn chia trong hợp tác khai thác) nhưng lập trường của họ về ranh giới trên biển Đông Trung Quốc đã được giữ vững.
Chiến lược diều hâu ở Biển Đông
[3]. Cả hai cách giải thích này đều đã có tiền lệ, và vì thế tuyên bố chủ quyền của Trung Quốc không phải không có cơ sở.
Trái lại, tuyên bố của họ về chủ quyền trên Biển Đông, với bản đồ chủ quyền gồm 9 điểm gạch nối lại hoàn toàn tùy tiện và không có cơ sở pháp lý. Hình lưỡi bò này xuất hiện trước cả Công ước Geneva về thềm lục địa (1958) và Công ước Quốc tế về luật biển (1982). Từ khi 2 công ước này ra đời, Trung Quốc vẫn không sửa lại bản đồ xác định chủ quyền của họ.
Thiếu cơ sở pháp lý như vậy nhưng nước này đã rất thành công trong chiến lược tiến chiếm Biển Đông. Họ đã thành công trong mục tiêu chia rẽ các nước ASEAN có cùng tranh chấp. Họ cũng thành công trong việc dằn mặt ngư dân các nước láng giềng cũng như các tập đoàn dầu khí quốc tế muốn làm ăn với Việt Nam. Trung Quốc đã tổ chức thăm dò ở các vùng biển sát thềm lục địa (và nằm trong vùng đặc quyền) của Việt Nam.
Gần đây nhất, sau nhiều năm tổ chức thăm dò, vào ngày 24 tháng 11 vừa qua, Trung Quốc đã công bố dự án khai thác dầu khí ở vùng nước sâu trên Biển Đông với trị giá lên tới 29 tỉ Mỹ kim. Tuyên bố này nhanh chóng trở thành tin trang nhất trên khắp thế giới[4]. Phần lớn các hãng tin quốc tế, khi đưa tin về dự án này đã không đả động gì tới thực tế là vùng biển này đang bị tranh chấp, và thực tế là Trung Quốc không hề có chủ quyền về mặt pháp lý ở đây[5].
Lý do thành công của diều hâu
Có ba lý do quan trọng để chiến lược diều hâu của Trung Quốc thành công ở Biển Đông: Một là các nước ASEAN như Việt Nam và Phillipine đã rất yếu trong việc đưa vấn đề tranh chấp này tới công luận quốc tế trong khi cỗ máy tuyên truyền khổng lồ của Trung Quốc đã làm tốt việc kết nối Biển Nam Trung Quốc với chủ quyền của Trung Quốc. Vì thế, về mặt công luận quốc tế, Việt Nam và các nước ASEAN cùng tranh chấp ở Biển Đông không được ủng hộ - mặc dù lập trường của họ chính nghĩa hơn về mặt pháp lý.
Thứ hai là các nước này đều phản ứng rất yếu ớt trước sự lấn át của Trung Quốc. Điều này có cơ sở thực tế là nếu đứng riêng biệt từng nước thì họ đều ở vào thế yếu xét cả về tiềm lực kinh tế và quân sự. Do ở thế yếu, họ không thể đưa ra những đe dọa khả tín nào ngay cả khi họ muốn.
Thứ ba là mặc dù ở vào tình thế lép vế nếu đứng riêng lẻ, các nước ASEAN lại không hợp tác với nhau trong cuộc tranh chấp với Trung Quốc. Thí dụ như Phillipine đã dễ dàng bị mua đứt để đồng ý ký thỏa thuận hợp tác song phương với Trung Quốc trong khi bỏ mặc Việt Nam sang một bên. Điều này phản ánh ba thực tế đáng buồn: (1) sức ảnh hưởng của Trung Quốc ăn quá sâu vào ASEAN, (2) thiếu sự tin tưởng lẫn nhau giữa các nước ASEAN về vấn đề Biển Đông, (3) các chính phủ ASEAN trong từng thời điểm cụ thể đã tỏ ra thiếu viễn kiến.
Bài học về cuộc tranh chấp của Trung Quốc với Nhật và thỏa ước hợp tác khai thác giữa hai nước này cho thấy Trung Quốc không phải không chịu nhượng bộ. Diều hâu chỉ có thể nhượng bộ diều hâu chứ không thể nhượng bộ bồ câu. Với các nước ASEAN có tranh chấp trên Biển Đông, trừ phi họ cùng đứng lại với nhau, sẽ không phải là đối thủ đáng để Trung Quốc nhượng bộ.
Quỹ nghiên cứu Biển Đông, trong nỗ lực đem lại sự tin tưởng lẫn nhau và khả năng hợp tác giữa các nước ASEAN trên vấn đề Biển Đông, đã đề xướng các nước này gác qua một bên các tranh chấp về đảo/bãi đá trên ở Trường Sa để tập trung vào việc phân định một cách công bằng chủ quyền trên vùng biển này theo Công ước Quốc tế về luật biển.
Có thể nói không ngoa rằng đây là một trong những cửa thoát hẹp, nếu không muốn nói là cửa thoát duy nhất, cho các nước nhỏ yếu trong ASEAN trong cuộc đối đầu với chiến lược diều hâu của Trung Quốc trên Biển Đông.

Nội dung phim nói về nhân vật chú Gấu trúc Po tuy to béo vụng về nhưng lại rất mê môn Kungfu. Mặc dù môn võ này không hề mang lại lợi ích gì cho Po khi chú đang làm việc tại tiệm mỳ của gia đình. Cha của Po là một đầu bếp nấu mỳ siêu hạng, ông ấy thì cực kỳ mê mỳ. Nhưng Po thì thấy cái đó thật nhạt nhẽo. Chú muốn thế giới của mình phải sôi nổi hơi nên ôm ấp giấc mộng làm bậc thầy kung fu. Po rất ngưỡng mộ những cao thủ kung fu vĩ đại. Po thấy không nên thú nhận với cha mình về hoài bão này vì cha cậu luôn mong muốn con mình nối nghiệp làm mỳ. Vì thế Po quyết định giữ bí mật. Bản thân chú cũng thấy mình chưa đủ phẩm chất để trở thành cao thủ Kungfu. Bởi vậy, Po cũng không muốn ai biết gì về giấc mơ bí mật này, chú lo bị người ta trêu chọc.
May sao, một lời tiên tri từ thời xa xưa giúp Po có dịp biến giấc mơ thành hiện thực. Po được tham gia vào thế giới của kungfu để tập luyện bên cạnh những thần tượng mà chú ngưỡng mộ. Đó là nhóm Ngũ quái huyền thoại gồm Hổ, Sếu, Bọ ngựa, Rắn và Khỉ dưới sự dìu dắt chỉ bảo của bậc thầy Kungfu là Sư phụ. Nhưng cũng có những kẻ Po không muốn gặp chút nào, đó là tên báo tuyết Tai Lung phản bội, lòng luôn đầy căm giận và muốn làm hại kẻ khác. Chẳng ai ngờ, chính Po là người được lựa chọn đi thi đấu với con báo tuyết tàn ác để bảo vệ sự bình yên cho cả thung lũng...
Theo đạo diễn John Stevenson thì thông điệp mà bộ phim mang tới là: “Chúng tôi muốn bộ phim phải chứa đựng điều gì đó để đám trẻ học tập. “Hãy tự trở thành người anh hùng” nghĩa là chỉ có bản thân bạn mới có lời giải đáp. Đừng trông chờ ai đó giúp bạn giải quyết mọi chuyện. Bạn có đủ năng lực giành được bất cứ thứ gì bạn muốn, nếu bạn toàn tâm toàn ý với điều đó. Hãy nỗ lực hết sức!”.
Khi nhắc tới cái tên Jack Black, không ai có thể phủ nhận tài năng của anh dù là khi đóng phim hay tham gia lồng tiếng cho hoạt hình. Anh là một diễn viên hài bẩm sinh với khả năng chọc cười khán giả xuất sắc. Những bộ phim như “Shark Tale”, “School of Rock”, “Nacho Libre” hay “The Holiday” đều là bằng chứng cho thấy Jack phù hợp với nhiều dự án phim.
Còn việc tạo nên thế giới cổ đại trong phim, nhà sản xuất Melissa Cobb, cho biết: “Ngay từ đầu chúng tôi dự tính làm phim theo định dạng màn ảnh rộng, giúp khán giả có tầm nhìn rộng hơn. Như vậy phim sẽ mang tính sử thi hơn, phù hợp với môn kung fu hơn. Đây cũng là cơ hội để chúng tôi tìm hiểu về đất nước Trung Hoa rộng lớn. Mục tiêu của chúng tôi là xây dựng một tác phẩm điện ảnh mới lạ, tận dụng công nghệ làm hoạt hình mới nhất. Một trong những tiêu chí quan trọng khi làm phim của chúng tôi là đơn giản hóa khung nền trong từng cảnh quay để khán giả có thể tập trung vào nhân vật chính và bối cảnh liên quan”.
Không phải Hancock không ra tay nghĩa hiệp, nhưng cách anh hành động chỉ khiến người ta chết khiếp. Mỗi lần can thiệp vào chuyện bất công nào đó, chàng siêu nhân thường bỏ lại sau lưng cả đống đổ nát. Thiệt hại mà anh gây ra lên tới chín triệu đô, một con số kỷ lục khiến chính quyền thành phố đau đầu tìm cách giải quyết. Không thể chịu nổi người hùng có tài nhưng lắm tật và vô kỷ luật, Los Angeles tuyên bố thành phố sẽ tốt đẹp hơn nếu Hancock ra đi.
Bị cả Los Angeles phản đối gay gắt, Hancock miễn cưỡng làm theo lời tư vấn của Ray: vào tù theo những lời buộc tội của chính quyền thành phố. Bạn tù của anh chính là những tên tội phạm mà anh từng bắt giữ. Và chàng siêu nhân ngày ngày tham gia lớp tư vấn tâm lý, chơi bóng rổ với bạn tù dù chỉ cần nhún chân, anh đã bay xa tới vài dặm.
Câu chuyện về siêu nhân Hancock được Vincent Ngo viết vào năm 1996 với cái tên Tonight He Comes. Ban đầu, kịch bản kể về một đứa bé 12 tuổi gặp rắc rối và một siêu nhân thất bại được đạo diễn Tony Scott để mắt tới. Một đạo diễn khác, Michael Mann, cũng thấy thích kịch bản này nhưng sau đó ông được giao làm phim Miami Vice vào năm 2006. Rốt cuộc, Hãng Artisan Entertainment thay đổi kế hoạch và nhà sản xuất Akiva Goldsman đã đứng ra mua Tonight He Comes. Nhiều hãng phim tranh nhau kịch bản Hancock, cuối cùng chiến thắng thuộc về Columbia Pictures.
Tinh thần của Siêu nhân cái bang là mang tới sự mới mẻ so với những bộ phim về siêu nhân thường bị lún vào những tình tiết rườm rà hay bi lụy. Đây là một phản siêu nhân, vô liêm sỉ và bị vỡ mộng. Tuy nhiên, tính cách đó chỉ tạo hiệu quả trong vòng khoảng 15 phút đầu tiên và những nhàm chán nhanh chóng chiếm chỗ.




(Nguồn: Phimanh)






Chiếc Mitsubishi Lancer EVO IX dùng trong phim vốn là xe dẫn động 4 bánh nhưng được cải tiến thành dẫn động bằng 2 bánh trước để đảm bảo yêu cầu kỹ thuật khi các tay đua “múa” vô lăng. Các kỹ sư cũng phải thay đổi tương tự đối với hai chiếc VW R32.



Thực ra, đó chỉ là cái cớ để Agamemnon thỏa mãn lòng tham của mình, mục đích cuối cùng của hắn chỉ là chiếm lấy thành Troy để nắm quyền kiểm soát Aegean, đảm bảo quyền lực tối cao của đế chế hùng mạnh. Agamemnon đã kêu gọi những đồng minh như huyền thoại Odysseus (Bean) và Achilles (Brad Pitt). Người anh hùng Achilles đang lưỡng lự về việc tham chiến sau khi mẹ Thetis báo trước rằng, nếu tham dự anh sẽ không thể sống sót trở về. Nhưng khi người em họ yêu quý Patroclus bị mất mạng dưới tay vị hoàng tử anh dũng của thành Troy là Hector vì lầm tưởng đó là Achilles thì cơn giận của anh đã lên đến cực điểm, và anh không mong muốn gì hơn là một cuộc chiến một mất một còn với Hector. Tiếc thay, Hector đã thua trong trận chiến này và xác của anh đã bị kéo lê vòng quanh bức tường bao bọc thành Troy bấy lâu nay.
Quá thương con, vị vua già tội nghiệp Priam lén đột nhập vào trại lính Hy Lạp cầu xin Achilles trả lại thi hài con trai để tiến hành thủ tục hậu sự. Tôn trọng lời khẩn cầu của một người cha già, Achilles để ông đưa Hector về với Troy, nhưng cả hai đều hiểu rằng, cuộc chiến này chẳng đem đến điều gì ngoài những cái chết và sự hủy hoại.